Du lịch Anh - Tôi đến nước Anh vào một ngày đầu tháng 10 khi tuổi đời mới tròn hai mươi cùng nhiều háo hức và kì vọng. Dù đã được đi qua nhiều vùng đất hào hoa và rực rỡ khác của Châu Âu, nước Anh trong tôi vẫn luôn có một chỗ đứng nhất định.
Là tháp chuông Big Ben, cầu London, sông Thames hay cung điện Buckingham. Là cô nàng Bridget Jones cá tính hay tiểu thư Elizabeth Bennet mạnh mẽ đến mê hoặc trong ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến'. Là những tách trà buổi sáng hay là vườn hồng duyên dáng. Là xe buýt hai tầng hay bốt điện thoại cũ kĩ mà đỏ rực. Nước Anh trong tôi bấy giờ vừa cổ kính vừa kiêu sa, dù cũng đủ màu sắc nhưng phủ lên trên tất cả là chút gì đó bàng bạc, xa xưa trong những tác phẩm điện ảnh mà tôi được xem.
Nhắc đến nước Anh thôi là đủ làm tôi đắm mình trong tiếng thở dài và đôi mắt sẽ lại chợt mơ mộng như cô bé 17 thủa nào, ước ao có được một chuyện tình lãng mạn trên đường phố London vào dịp Giáng Sinh.
Là tháp chuông Big Ben, cầu London, sông Thames hay cung điện Buckingham. Là cô nàng Bridget Jones cá tính hay tiểu thư Elizabeth Bennet mạnh mẽ đến mê hoặc trong ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến'. Là những tách trà buổi sáng hay là vườn hồng duyên dáng. Là xe buýt hai tầng hay bốt điện thoại cũ kĩ mà đỏ rực. Nước Anh trong tôi bấy giờ vừa cổ kính vừa kiêu sa, dù cũng đủ màu sắc nhưng phủ lên trên tất cả là chút gì đó bàng bạc, xa xưa trong những tác phẩm điện ảnh mà tôi được xem.
Nhắc đến nước Anh thôi là đủ làm tôi đắm mình trong tiếng thở dài và đôi mắt sẽ lại chợt mơ mộng như cô bé 17 thủa nào, ước ao có được một chuyện tình lãng mạn trên đường phố London vào dịp Giáng Sinh.
Kì vọng là vậy nhưng một năm vừa qua ở xứ sở sương mù với tôi không phải là chuyện cổ tích. Sẽ là nói dối nếu tôi tiếp tục ca ngợi nước Anh với những lời có cánh như là một tượng đài văn hóa, kinh tế, chính trị của thế giới. Nước Anh trong tôi là nhiều hơn thế. Bước qua lớp vỏ bọc hào nhoáng là cả một hành trình phấn đấu, tìm lại bản thân; là những mảng ghép rời rạc mà đồng điệu về cuộc đời của những người nhập cư ở Anh; là cái bon chen trong cuộc sống không trải hoa hồng. Bước qua lớp vỏ bọc hào nhoáng, nước Anh đến với tôi ở hình thái chân thực và rõ nét nhất; từng bước từng bước, khi nhẹ nhàng lúc mãnh liệt, biến thành một góc tâm hồn tôi.
Lúc này đây tôi đang ngồi trong căn phòng nhỏ nhắn cũ kĩ ở ngoại ô thành phố Bournemouth lúc hai giờ sáng, băn khoăn không biết nên bắt đầu câu chuyện nước Anh của mình như thế nào. Và rồi câu chuyện về bác người Ý cô đơn cứ ảm ảnh trong tâm trí tôi. Gọi là bác cũng không phải, ‘chú' mới chỉ ngoại tứ tuần được vài năm thôi. Ấy vậy mà nét khắc khổ trên khuôn mặt cùng cách nói chuyện trầm buồn khiến tôi cứ đinh ninh bác thuộc về lớp người đi trước cùng thời với bố mẹ tôi. Bác sống một mình trên tầng hai trong căn phòng bé tẹo chỉ tầm bốn, năm mét vuông. Điều gì về bác cũng giản đơn và mộc mạc, từ những bữa ăn mỳ ý triền miên một mình trong căn bếp, hay những lần đứng hút thuốc một mình ngoài hiên hoặc những lời tự sự đầy nỗ lực với vốn tiếng Anh ít ỏi. Bác bảo bác đi nhiều nước lắm, năm châu bốn bể đều đã in dấu chân bác, ngành nghề gì bác cũng chuân chuyên qua ít nhiều.
Nhưng đời bác là vậy, lúc nào cũng chỉ một mình và buồn thay, ấy cũng là điều bác tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình. Âu thì, tự do cũng có nhiều góc cạnh và cảm xúc, mà đôi khi cái giá phải trả cho những chuyến đi là quá lớn.
Lúc này đây tôi đang ngồi trong căn phòng nhỏ nhắn cũ kĩ ở ngoại ô thành phố Bournemouth lúc hai giờ sáng, băn khoăn không biết nên bắt đầu câu chuyện nước Anh của mình như thế nào. Và rồi câu chuyện về bác người Ý cô đơn cứ ảm ảnh trong tâm trí tôi. Gọi là bác cũng không phải, ‘chú' mới chỉ ngoại tứ tuần được vài năm thôi. Ấy vậy mà nét khắc khổ trên khuôn mặt cùng cách nói chuyện trầm buồn khiến tôi cứ đinh ninh bác thuộc về lớp người đi trước cùng thời với bố mẹ tôi. Bác sống một mình trên tầng hai trong căn phòng bé tẹo chỉ tầm bốn, năm mét vuông. Điều gì về bác cũng giản đơn và mộc mạc, từ những bữa ăn mỳ ý triền miên một mình trong căn bếp, hay những lần đứng hút thuốc một mình ngoài hiên hoặc những lời tự sự đầy nỗ lực với vốn tiếng Anh ít ỏi. Bác bảo bác đi nhiều nước lắm, năm châu bốn bể đều đã in dấu chân bác, ngành nghề gì bác cũng chuân chuyên qua ít nhiều.
Nhưng đời bác là vậy, lúc nào cũng chỉ một mình và buồn thay, ấy cũng là điều bác tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình. Âu thì, tự do cũng có nhiều góc cạnh và cảm xúc, mà đôi khi cái giá phải trả cho những chuyến đi là quá lớn.
Bác quý chúng tôi lắm, bảo từ ngày mấy đứa đến bác có người nói chuyện cùng, căn bếp cũng sạch sẽ và ấm cúng hơn. Nhớ về bác tôi sẽ không quên được mấy hộp kem được bác tâm để sẵn trong tủ lạnh, hay như lần bác ngồi rầu rầu trong bếp khi ông bạn cùng nhà đột ngột chuyển đi không một lời chào. Bác nói như trách "Dù sao thì cũng đã ngồi uống bia tâm sự cùng nhau vài bận. Bác chỉ cần một câu chào đơn giản thôi, nhưng sao khó quá..." Cứ nhớ đến đây tôi lại thấy nao nao trong lòng.
Những ngày tháng 11, nước Anh bắt đầu buồn, một chất buồn rất riêng. Cái buồn bã trong yên ả được mặc định cho thời điểm này hằng nămchứ không phải cái buồn bã héo úahanh hao như ở một số nơi khác. Trời tối lại và những bước chân hối hả hơn. Đây cũng là lúc tôi lênh đênh trong mớ câu hỏi về bản thân và cuộc sống. Chuyện học. Chuyện nhà. Chuyện người. Biển lớn còn có đại dương, những tháng đầu vào học va vấp phải những thất bại ê chề khiến tôi giật mình nhìn lại bản thân mình chỉ như con ếch nhỏ lần đầu biết có những bầu trời lớn hơn. Không ít lần tôi ngơ ngác tự hỏi mình đang ở đâu trong cuộc đời mình, những điều tôi tự huyễn hoặc bản thân trước giờ hay thậm chí là kim chỉ nam của đời tôi, trong phút chốc bỗng sụp đổ như chưa từng tồn tại. Tôi ngơ ngác. Thẫn thờ. Đau đáu.
Nhưng sau cơn mưa là những ngày nắng ráo, đi qua mùa đông là đến mùa xuân. Giờ đây khi nhìn lại, tôi nhận ra nước Anh đã cho tôi nhiều hơn là kiến thức trong sách vở và những chuyến đi với trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Linh hồn của một quốc gia không chỉ nằm ở những tòa nhà, con đương hay những địa danh. Nó là sự tổng hòa của văn hóa, thiên nhiên cùng con người được đan xen giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Cuộc sống ở xứ sở mù sương này đã cho tôi thời gian để tìm lại bản thân, để hiểu hơn về cuộc sống thế kỉ 21 qua một lăng kính sâu sắc nhiều chiều. Có một điều mà tôi chắc chắn rằng: vượt qua biên giới về thời gian và không gian, nước Anh trong tôi sẽ mãi mang một màu bàng bạc cổ kính, là xứ sở mù sương với những cây dù liêu xiêu trong gió nhắc tôi phải kiên định và quyết tâm đến cùng trong hành trình của mình.Lạ lùng nhưng rất thực và rõ nét. Hòn đảo ấy đã hóa tâm hồn tôi như vậy đó.
Những ngày tháng 11, nước Anh bắt đầu buồn, một chất buồn rất riêng. Cái buồn bã trong yên ả được mặc định cho thời điểm này hằng nămchứ không phải cái buồn bã héo úahanh hao như ở một số nơi khác. Trời tối lại và những bước chân hối hả hơn. Đây cũng là lúc tôi lênh đênh trong mớ câu hỏi về bản thân và cuộc sống. Chuyện học. Chuyện nhà. Chuyện người. Biển lớn còn có đại dương, những tháng đầu vào học va vấp phải những thất bại ê chề khiến tôi giật mình nhìn lại bản thân mình chỉ như con ếch nhỏ lần đầu biết có những bầu trời lớn hơn. Không ít lần tôi ngơ ngác tự hỏi mình đang ở đâu trong cuộc đời mình, những điều tôi tự huyễn hoặc bản thân trước giờ hay thậm chí là kim chỉ nam của đời tôi, trong phút chốc bỗng sụp đổ như chưa từng tồn tại. Tôi ngơ ngác. Thẫn thờ. Đau đáu.
Nhưng sau cơn mưa là những ngày nắng ráo, đi qua mùa đông là đến mùa xuân. Giờ đây khi nhìn lại, tôi nhận ra nước Anh đã cho tôi nhiều hơn là kiến thức trong sách vở và những chuyến đi với trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Linh hồn của một quốc gia không chỉ nằm ở những tòa nhà, con đương hay những địa danh. Nó là sự tổng hòa của văn hóa, thiên nhiên cùng con người được đan xen giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Cuộc sống ở xứ sở mù sương này đã cho tôi thời gian để tìm lại bản thân, để hiểu hơn về cuộc sống thế kỉ 21 qua một lăng kính sâu sắc nhiều chiều. Có một điều mà tôi chắc chắn rằng: vượt qua biên giới về thời gian và không gian, nước Anh trong tôi sẽ mãi mang một màu bàng bạc cổ kính, là xứ sở mù sương với những cây dù liêu xiêu trong gió nhắc tôi phải kiên định và quyết tâm đến cùng trong hành trình của mình.Lạ lùng nhưng rất thực và rõ nét. Hòn đảo ấy đã hóa tâm hồn tôi như vậy đó.
Khách DL Hoàn Mỹ tại Anh
Theo DL Hoàn Mỹ
Chương trình tour du lịch Anh là chùm tour đang được nhiều du khách quan tâm bởi đây là tour độc đáo và khá kén khách. Tại TP.HCM, Du lịch Hoàn Mỹ là một số rất ít công ty tổ chức thành công tour Anh dành riêng cho khách lẻ.
Vui lòng tham
khảo chương trình tour Anh và những hình ảnh, nhận xét của khách hàng về
chất lượng dịch vụ tour Anh do DL Hoàn Mỹ tổ chức:
Công ty Du lịch Hoàn Mỹ - 273B An Dương Vương, P.3, Q.5, TP.HCM - ĐT: 08 38 336 336, Hotline: 0938 336 336 – Website: www.dulichhoanmy.com
Trao đổi liên kết: du lịch nam phi, du lịch phần lan, tour du lịch anh
No comments:
Post a Comment