Du lịch Anh - Mấy tháng trước, một người bạn có hỏi tôi rằng: "Nước Anh có những gì khiến em phải nhớ?".Tôi cười và hẹn người đó lúc nào thật rảnh rỗi thì tôi sẽ làm nàng Scheherazade kể chuyện nước Anh vì chắc chắn sẽ mất vài ngày liền chưa kể hết.
Thật vậy, bất kỳ ai từng có thời gian sống tại vương quốc Anh & Bắc Ailen hẳn sẽ đồng ý với tôi rằng có quá nhiều điều để thấy, để nghe, để làm, để học, để nhớ, để suy ngẫm về đất nước và con người nơi đây. Trở về sau hơn một năm học tập tại thủ đô nước Anh, đôi khi tôi vẫn nghĩ về khoảng thời gian ấy như một câu chuyện cố tích. Nhưng dường như nhân vật chính trong câu chuyện của tôi không phải là hoàng tử công chúa hay cung điện lâu đài mà lại phảng phất bóng dáng của những cây cầu ở London.
Thật vậy, bất kỳ ai từng có thời gian sống tại vương quốc Anh & Bắc Ailen hẳn sẽ đồng ý với tôi rằng có quá nhiều điều để thấy, để nghe, để làm, để học, để nhớ, để suy ngẫm về đất nước và con người nơi đây. Trở về sau hơn một năm học tập tại thủ đô nước Anh, đôi khi tôi vẫn nghĩ về khoảng thời gian ấy như một câu chuyện cố tích. Nhưng dường như nhân vật chính trong câu chuyện của tôi không phải là hoàng tử công chúa hay cung điện lâu đài mà lại phảng phất bóng dáng của những cây cầu ở London.
Dòng sông Thames chảy ngang uốn lượn qua thành phố, cắt London thành hai bờ Bắc và Nam. Bờ phía Bắc là khởi nguồn của thành phố, nơi tập trung tất cả những danh thắng nổi tiếng nhất. Bờ phía Nam chủ yếu là các khu dân cư và những công trình mới. Tôi sống và học bên bờ Nam, làm và chơi bên bờ Bắc. Dễ hiểu làm sao khi những cây cầu London gắn liền với tâm trí tôi, bước chân tôi hàng ngày. Nếu để kể hết về từng cây cầu bắc qua sông Thames thì chắc tôi phải viết thành tiểu thuyết chương hồi mất. Vì vậy ngay bây giờ tôi chỉ xin kể bạn nghe về ba cây cầu tôi yêu nhất.
Sông Thames cắt London thành hai bờ, và những cây cầu nối thành phố lại làm một.
Trước hết phải nói về cây cầu là biểu tượng của không chỉ London mà cả nước Anh. Nhiều người dù chưa đặt chân đến London ít nhất cũng đã từng bắt gặp hình ảnh cây cầu có hai tòa tháp này. Tên cầu là Tower Bridge (không phải London Bridge như một số người vẫn nhầm). Ngày còn bé, cứ nhìn thấy hình ảnh cây cầu này trên bìa sách giáo khoa tiếng Anh là tôi tự bảo mình phải học tiếng Anh thật giỏi để một ngày được đến thăm quan nơi ấy. Rồi thì tôi cũng lớn, trở thành giáo viên tiếng Anh và mong ước đến thăm cây cầu trên bìa sách ngày nào cũng trở thành hiện thực.
Một buổi chiều thu tháng Chín năm 2010, tôi lần đầu cất bước trên cây cầu đẹp tuyệt này mà cảm giác như bước đi giữa một giấc mơ. Hai bên bờ là sự hòa quyện của những cái mới và cũ của thành phố. Bên phía Nam có City Hall xây hình vỏ sò ốp kính theo lối kiến trúc hiện đại và tòa nhà chọc trời The Shard đang dần hình thành vươn thẳng lên trời cao. Trong khi bên phía Bắc là Tháp London cổ kính xây bằng đá kiên cố. Tôi có may mắn sống quanh khu vực này, vì vậy mỗi khi cảm thấy cô đơn hoặc mệt mỏi với áp lực học hành, tôi lại đi bộ từ ký túc xá ra đây. Chỉ cần đứng một hồi bên bờ sông ngắm cây cầu lung linh dưới ánh trăng, nhìn người người qua lại, nhìn về những ánh đèn thắp suốt đêm trong những nhà cao tầng ở khu The City phía xa xa, mọi nỗi mệt nhọc tan biến. Tôi thảnh thơi nhận ra rằng những nỗi buồn bé con chỉ như nước chảy dưới chân cầu, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Tôi còn trẻ và tôi đang ở một thành phố tuyệt vời nhất thế giới, có gì phải buồn cơ chứ?
Trước hết phải nói về cây cầu là biểu tượng của không chỉ London mà cả nước Anh. Nhiều người dù chưa đặt chân đến London ít nhất cũng đã từng bắt gặp hình ảnh cây cầu có hai tòa tháp này. Tên cầu là Tower Bridge (không phải London Bridge như một số người vẫn nhầm). Ngày còn bé, cứ nhìn thấy hình ảnh cây cầu này trên bìa sách giáo khoa tiếng Anh là tôi tự bảo mình phải học tiếng Anh thật giỏi để một ngày được đến thăm quan nơi ấy. Rồi thì tôi cũng lớn, trở thành giáo viên tiếng Anh và mong ước đến thăm cây cầu trên bìa sách ngày nào cũng trở thành hiện thực.
Một buổi chiều thu tháng Chín năm 2010, tôi lần đầu cất bước trên cây cầu đẹp tuyệt này mà cảm giác như bước đi giữa một giấc mơ. Hai bên bờ là sự hòa quyện của những cái mới và cũ của thành phố. Bên phía Nam có City Hall xây hình vỏ sò ốp kính theo lối kiến trúc hiện đại và tòa nhà chọc trời The Shard đang dần hình thành vươn thẳng lên trời cao. Trong khi bên phía Bắc là Tháp London cổ kính xây bằng đá kiên cố. Tôi có may mắn sống quanh khu vực này, vì vậy mỗi khi cảm thấy cô đơn hoặc mệt mỏi với áp lực học hành, tôi lại đi bộ từ ký túc xá ra đây. Chỉ cần đứng một hồi bên bờ sông ngắm cây cầu lung linh dưới ánh trăng, nhìn người người qua lại, nhìn về những ánh đèn thắp suốt đêm trong những nhà cao tầng ở khu The City phía xa xa, mọi nỗi mệt nhọc tan biến. Tôi thảnh thơi nhận ra rằng những nỗi buồn bé con chỉ như nước chảy dưới chân cầu, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Tôi còn trẻ và tôi đang ở một thành phố tuyệt vời nhất thế giới, có gì phải buồn cơ chứ?
Dù ngày nắng hay đêm trăng, Tower Bridge luôn là nơi tôi tìm thấy một cảm giác bình yên.
Nếu như Tower Bridge cho tôi cảm giác bình yên thì cây cầu để lại trong tôi những khoảnh khắc khó quên nhất là cầu Lambeth. Tôi tình cờ "phải lòng" cây cầu này từ ngày thứ ba chân ướt chân ráo đến London. Trong một lúc máu liều lên cao, có mỗi tấm bản đồ trong tay, không biết đường, thậm chí chưa biết cách sử dụng các phương tiện giao thông công cộng, tôi nhảy đại lên một chiếc xe bus hai tầng, để mặc nó lượn quanh thành phố. Sau gần một tiếng đồng hồ ngồi trên xe cũng là lúc ánh chiều tà đổ xuống. Khi xe đi qua cầu Lambeth, tôi bắt gặp cảnh tượng những tia sáng cuối cùng của ban ngày nhuộm chân trời thành một màu tím hồng miên man lan tỏa khắp mặt sông. Tôi vội xuống xe, đứng bên cầu để lặng người tận hưởng cảnh trời mây xao xuyến ấy. Từ đó tôi biết yêu London, yêu đến từng khoảnh khắc giản dị như vậy.
Cầu Lambeth không phải địa điểm tham quan nổi tiếng, nhưng là nơi lưu giữ những khoảnh khắc khó quên của London trong tôi.
Ngày cuối cùng trước khi rời nước Anh để trở về, tôi lại thơ thẩn ra cầu Lambeth. Một ngày chớm thu, lá dẻ bắt đầu chuyển vàng rơi lặng lẽ trên phố. Một năm ở nước Anh tôi đã đi rất nhiều, đã học rất nhiều, tôi rành các khu phố như lòng bàn tay, không còn đi lạc nữa. Tôi đứng trên cầu nhìn lại toàn cảnh những gì thân thuộc nhất ở nơi đây: tòa nhà Nghị viện, đồng hồ Big Ben, bầu trời cao và xanh với nhiều vệt khói máy bay điểm xuyết. Đúng lúc đó tôi nghe tiếng một nhóm bạn trẻ cất lên bài ca của The Beatles mà tôi yêu thích:
"...Though I know I'll never lose affection for people and things that went before.
I know I'll often stop and think about them, in my life I love you more."
Trong khoảnh khắc đó có cầu Lambeth, tôi biết rằng những ký ức về nước Anh sẽ mãi tốt đẹp lên trong phần còn lại của cuộc đời tôi.
Ngày cuối cùng trước khi rời nước Anh để trở về, tôi lại thơ thẩn ra cầu Lambeth. Một ngày chớm thu, lá dẻ bắt đầu chuyển vàng rơi lặng lẽ trên phố. Một năm ở nước Anh tôi đã đi rất nhiều, đã học rất nhiều, tôi rành các khu phố như lòng bàn tay, không còn đi lạc nữa. Tôi đứng trên cầu nhìn lại toàn cảnh những gì thân thuộc nhất ở nơi đây: tòa nhà Nghị viện, đồng hồ Big Ben, bầu trời cao và xanh với nhiều vệt khói máy bay điểm xuyết. Đúng lúc đó tôi nghe tiếng một nhóm bạn trẻ cất lên bài ca của The Beatles mà tôi yêu thích:
"...Though I know I'll never lose affection for people and things that went before.
I know I'll often stop and think about them, in my life I love you more."
Trong khoảnh khắc đó có cầu Lambeth, tôi biết rằng những ký ức về nước Anh sẽ mãi tốt đẹp lên trong phần còn lại của cuộc đời tôi.
Bầu trời xanh cao rộng của London nhìn từ cầu Lambeth.
Trở về nhà, tất bật với guồng quay của công việc, đôi khi tôi thèm lắm một mảnh trời xanh bên bờ sông Thames ngày nào.Và đó là lúc tôi nhớ da diết cây cầu gắn liền với cuộc sống hàng ngày của tôi - cầu Waterloo. Waterloo là nhà ga bận rộn nhất vương quốc Anh với hơn 90 triệu lượt người qua lại một năm; trên cầu Waterloo cũng vì vậy mà không lúc nào ngơi bóng người xe. Trường tôi có hai campus ở ngay hai bên cầu. Tôi học ở một bên, nhưng mỗi lần cần làm thủ tục hoặc mua sắm gì đó thì lại phải đi sang bờ bên kia. Đã có lúc tôi ghét cây cầu này kinh khủng vì sự mệt mỏi mỗi lần phải di chuyển cái thân lười của tôi qua chiều dài gần 400m của cầu. Đặc biệt, vào mùa đông mà phải cuốc bộ qua đây thì quả là một cực hình. Chịu sao được khi gió thổi hun hút trên sông như chỉ chực hất tung người ta xuống nước!
Trở về nhà, tất bật với guồng quay của công việc, đôi khi tôi thèm lắm một mảnh trời xanh bên bờ sông Thames ngày nào.Và đó là lúc tôi nhớ da diết cây cầu gắn liền với cuộc sống hàng ngày của tôi - cầu Waterloo. Waterloo là nhà ga bận rộn nhất vương quốc Anh với hơn 90 triệu lượt người qua lại một năm; trên cầu Waterloo cũng vì vậy mà không lúc nào ngơi bóng người xe. Trường tôi có hai campus ở ngay hai bên cầu. Tôi học ở một bên, nhưng mỗi lần cần làm thủ tục hoặc mua sắm gì đó thì lại phải đi sang bờ bên kia. Đã có lúc tôi ghét cây cầu này kinh khủng vì sự mệt mỏi mỗi lần phải di chuyển cái thân lười của tôi qua chiều dài gần 400m của cầu. Đặc biệt, vào mùa đông mà phải cuốc bộ qua đây thì quả là một cực hình. Chịu sao được khi gió thổi hun hút trên sông như chỉ chực hất tung người ta xuống nước!
Cầu Waterloo "đáng ghét" trong những ngày đông lạnh lẽo xám xịt
Đoạn bờ sông dưới chân cầu Waterloo trở thành bữa tiệc rực rỡ khi nắng xuân tràn về.
Nhưng hết mùa đông thì nỗi "hậm hực" của tôi cũng dần nguôi ngoai. Vào những ngày nắng đẹp, tôi không thích gì hơn là thả bộ qua cầu một cách thư thái, thu hết những thắng cảnh của thành phố vào trong tầm mắt. Đối với cá nhân tôi, Waterloo còn là cây cầu "nối những bờ vui". Tôi từng cùng bạn bè qua đây để đến Trafalgar Square xem chiếu film ngoài trời hay đến Covent Garden ngồi café chuyện trò tới khuya. Giờ đây đôi lúc đang đi giữa lá thảm vàng trên một con đường ở Hà Nội, tôi vẫn tưởng như mình đang sải bước chậm rãi trên cầu Waterloo như ngày nào.
Cảm ơn nước Anh đã cho tôi sự tự tin, cho tôi biết yêu cuộc đời, cho tôi quen thêm nhiều người bạn giỏi giang, dễ mến và nồng hậu đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi nghĩ rằng họ cũng giống như tôi, sẽ còn hoài nhớ về nơi chốn này mỗi khi nghe giai điệu của một khúc hát thân thương: "...But I won't be afraid. As long as I gaze on Waterloo sunset, I am in paradise." (Waterloo Sunset của nhóm The Kinks).
Nhưng hết mùa đông thì nỗi "hậm hực" của tôi cũng dần nguôi ngoai. Vào những ngày nắng đẹp, tôi không thích gì hơn là thả bộ qua cầu một cách thư thái, thu hết những thắng cảnh của thành phố vào trong tầm mắt. Đối với cá nhân tôi, Waterloo còn là cây cầu "nối những bờ vui". Tôi từng cùng bạn bè qua đây để đến Trafalgar Square xem chiếu film ngoài trời hay đến Covent Garden ngồi café chuyện trò tới khuya. Giờ đây đôi lúc đang đi giữa lá thảm vàng trên một con đường ở Hà Nội, tôi vẫn tưởng như mình đang sải bước chậm rãi trên cầu Waterloo như ngày nào.
Cảm ơn nước Anh đã cho tôi sự tự tin, cho tôi biết yêu cuộc đời, cho tôi quen thêm nhiều người bạn giỏi giang, dễ mến và nồng hậu đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi nghĩ rằng họ cũng giống như tôi, sẽ còn hoài nhớ về nơi chốn này mỗi khi nghe giai điệu của một khúc hát thân thương: "...But I won't be afraid. As long as I gaze on Waterloo sunset, I am in paradise." (Waterloo Sunset của nhóm The Kinks).
"Chỉ cần ngắm hoàng hôn ở cầu Waterloo, tôi đang ở thiên đường"
Theo DL Hoàn Mỹ
Chương trình tour du lịch Anh là chùm tour
đang được nhiều du khách quan tâm bởi đây là tour độc đáo và khá kén khách. Tại
TP.HCM, Du lịch Hoàn Mỹ là một số rất
ít công ty tổ chức thành công tour Anh dành riêng cho khách lẻ.
Vui lòng tham khảo
chương trình tour Anh và những hình ảnh, nhận xét của khách hàng về chất lượng
dịch vụ tour Anh do DL Hoàn Mỹ tổ chức:
Công ty Du lịch Hoàn Mỹ - 273B An Dương Vương, P.3, Q.5, TP.HCM - ĐT: 08 38 336 336, Hotline: 0938 336 336 – Website: www.dulichhoanmy.com.
No comments:
Post a Comment